Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2012
Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012
Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012
JEUDI 10 MAI 2012 Một phụ nữ Trung Quốc bị cưỡng chế nhà, liều mạng nổ bom làm 2 người chết
Bài đăng : Thứ năm 10 Tháng Năm 2012 - Sửa đổi lần cuối Thứ năm 10 Tháng Năm 2012
Hôm nay 10/05/2012 tại Vân Nam, Trung Quốc, một phụ nữ bị cưỡng chế nhà đất đã cho nổ bom liều chết, làm 2 người thiệt mạng và 14 người khác bị thương. Hãng tin AFP dẫn nguồn tin từ Tân Hoa Xã cho biết vụ nổ xảy ra vào khoảng 9 giờ sáng, giờ địa phương, 1 giờ sáng giờ quốc tế, tại trụ sở ủy ban huyện Xảo Gia, tỉnh Vân Nam, ở miền tây nam Trung Quốc. Người phụ nữ đã chết ngay tại chỗ.
Theo các nhân chứng được Tân Hoa Xã trích dẫn thì người phụ nữ đã cho nổ bom liều chết « là một người sẽ được tái định cư, sau khi nhà của bà này bị cưỡng chế và phá hủy. Bà ta được chính quyền huyện triệu tập để ký kết thỏa thuận. Trong khi đang thương lượng đền bù, người phụ nữ này đã cho nổ tung khối chất nổ mang theo trong người ».
Một viên chức chính quyền huyện giấu tên cho AFP biết, trong số những người bị thương, có bốn người thương tích rất nặng đã được đưa đến bệnh viện ở Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam.
Các vụ cưỡng chế tịch thu nhà đất, vốn là nguồn thu tài chính quan trọng cho các chính quyền địa phương, thường xuyên là nguyên nhân gây nên các vụ phản kháng đôi khi rất dữ dội tại Trung Quốc. Nhưng các vụ đánh bom liều chết rất hiếm hoi tại nước này.
Vào tháng 5/2011, ông Tiễn Minh Kỳ, một người thất nghiệp 52 tuổi tự cho là bị đối xử bất công, đã gây ra ba vụ nổ gần trụ sở ủy ban thành phố Phúc Châu thuộc tỉnh Giang Tây, làm cho bốn người thiệt mạng. Trước đó hai tuần, một cựu nhân viên ngân hàng bị sa thải đã phóng hỏa một chi nhánh tại Cam Túc, làm cho trên 40 nhân viên bị thương. Còn vào năm 2010 cũng đã xảy ra một loạt những vụ tấn công vào các trường học, làm cho 17 người chết trong đó có 15 trẻ em, và trên 80 người bị thương.
THỤY MY
Hôm nay 10/05/2012 tại Vân Nam, Trung Quốc, một phụ nữ bị cưỡng chế nhà đất đã cho nổ bom liều chết, làm 2 người thiệt mạng và 14 người khác bị thương. Hãng tin AFP dẫn nguồn tin từ Tân Hoa Xã cho biết vụ nổ xảy ra vào khoảng 9 giờ sáng, giờ địa phương, 1 giờ sáng giờ quốc tế, tại trụ sở ủy ban huyện Xảo Gia, tỉnh Vân Nam, ở miền tây nam Trung Quốc. Người phụ nữ đã chết ngay tại chỗ.
Theo các nhân chứng được Tân Hoa Xã trích dẫn thì người phụ nữ đã cho nổ bom liều chết « là một người sẽ được tái định cư, sau khi nhà của bà này bị cưỡng chế và phá hủy. Bà ta được chính quyền huyện triệu tập để ký kết thỏa thuận. Trong khi đang thương lượng đền bù, người phụ nữ này đã cho nổ tung khối chất nổ mang theo trong người ».
Một viên chức chính quyền huyện giấu tên cho AFP biết, trong số những người bị thương, có bốn người thương tích rất nặng đã được đưa đến bệnh viện ở Côn Minh, thủ phủ tỉnh Vân Nam.
Các vụ cưỡng chế tịch thu nhà đất, vốn là nguồn thu tài chính quan trọng cho các chính quyền địa phương, thường xuyên là nguyên nhân gây nên các vụ phản kháng đôi khi rất dữ dội tại Trung Quốc. Nhưng các vụ đánh bom liều chết rất hiếm hoi tại nước này.
Vào tháng 5/2011, ông Tiễn Minh Kỳ, một người thất nghiệp 52 tuổi tự cho là bị đối xử bất công, đã gây ra ba vụ nổ gần trụ sở ủy ban thành phố Phúc Châu thuộc tỉnh Giang Tây, làm cho bốn người thiệt mạng. Trước đó hai tuần, một cựu nhân viên ngân hàng bị sa thải đã phóng hỏa một chi nhánh tại Cam Túc, làm cho trên 40 nhân viên bị thương. Còn vào năm 2010 cũng đã xảy ra một loạt những vụ tấn công vào các trường học, làm cho 17 người chết trong đó có 15 trẻ em, và trên 80 người bị thương.
THỤY MY
Khốn nạn !
Khốn nạn!
Viết bởi truongduynhat Đăng lúc 0:00 am11 May 2012
Comment của bạn đọc ký tên KH trong bài “Điều gì đã làm báo chí sợ hãi?”. Đọc ngẫm thấy… khốn nạn thật! Cop ra cho nó đứng thành một entry để bạn đọc bình thảo.
Khốn nạn nhất là (…) ta nói luôn luôn đúng, không chỉ đúng mà còn nói rất hay, tuyệt hay nhưng thực hiện thì ngược lại. Công an vẫn học tập “đối với nhân dân phải kính trọng, lễ phép” nhưng thực tế có đúng thế không?
Ngày xưa Mỹ đi càn, mấy bà già Quảng Nam nằm lăn ra đất, xe bọc thép phải lùi. Giờ dân nằm lăn lộn ra đấy, nó xách nách quẳng đi như con heo (hay heo con).
Trước đây, tướng Nguyễn Ngọc Loan giương súng bắn Việt cộng trên đường phố Sài Gòn, nhà báo tự do chụp được ảnh nhưng tướng Loan không thể làm gì để bịt mắt công luận. Nay nhà báo (…) chụp ảnh công an đánh dân thì bị công an (…) đánh cho thừa sống thiếu chết, còng tay, thu máy xóa ảnh, thu thẻ đảng, thẻ nhà báo và thẻ luật gia.
Vậy thử hỏi ai tử tế hơn ai?
KH
(Một vài chữ trong ngoặc (…) đã được tôi cắt xóa nhằm tránh sự qui chụp hồ đồ quen thuộc từ các nhà cai quản- TDN)
____________________
Viết bởi truongduynhat Đăng lúc 0:00 am11 May 2012
Comment của bạn đọc ký tên KH trong bài “Điều gì đã làm báo chí sợ hãi?”. Đọc ngẫm thấy… khốn nạn thật! Cop ra cho nó đứng thành một entry để bạn đọc bình thảo.
Khốn nạn nhất là (…) ta nói luôn luôn đúng, không chỉ đúng mà còn nói rất hay, tuyệt hay nhưng thực hiện thì ngược lại. Công an vẫn học tập “đối với nhân dân phải kính trọng, lễ phép” nhưng thực tế có đúng thế không?
Ngày xưa Mỹ đi càn, mấy bà già Quảng Nam nằm lăn ra đất, xe bọc thép phải lùi. Giờ dân nằm lăn lộn ra đấy, nó xách nách quẳng đi như con heo (hay heo con).
Trước đây, tướng Nguyễn Ngọc Loan giương súng bắn Việt cộng trên đường phố Sài Gòn, nhà báo tự do chụp được ảnh nhưng tướng Loan không thể làm gì để bịt mắt công luận. Nay nhà báo (…) chụp ảnh công an đánh dân thì bị công an (…) đánh cho thừa sống thiếu chết, còng tay, thu máy xóa ảnh, thu thẻ đảng, thẻ nhà báo và thẻ luật gia.
Vậy thử hỏi ai tử tế hơn ai?
KH
(Một vài chữ trong ngoặc (…) đã được tôi cắt xóa nhằm tránh sự qui chụp hồ đồ quen thuộc từ các nhà cai quản- TDN)
____________________
NHÀ BÁO LÀ AI !
Nguyễn Ngọc Già
Trong khi Biển Đông không ngừng dậy sóng ba đào, mới đây biên tập viên đài CCTV đã “lỡ mồm” gọi Philippines là một phần lãnh thổ của Trung Quốc, khiến dân Phi càng bừng bừng phẫn nộ để sẵn sàng cho cuộc xuống đường vào thứ sáu tuần này, thì ở Việt Nam đang loay hoay đối phó chuyện “trong nhà” với ruộng vườn, cây kiểng, ao cá qua cuộc cưỡng chế tại Vụ Bản không kém phần rùng rợn so với Văn Giang vừa xảy ra chưa đầy nửa tháng trước.
Song song với cướp đất, giới cầm quyền VN tiếp tục cướp “Quyền Lên Tiếng” của người dân. Họ không chỉ cướp cái quyền ấy từ những nông dân chân đất, mà họ cướp từ cả những người của họ qua hai ông “nhà báo” Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long – thuộc biên chế VOV – đơn vị truyền thông hoành tráng nhất nhì Việt Nam.
Blogger J.B Nguyễn Hữu Vinh cay đắng và chua chát nhận định, nếu không có “rác rưởi” của giới Blogger tự do, hai ông “nhà báo” này khó có cơ hội để cất lên tiếng lòng trong một việc làm mà chính ông Năm cho biết tác nghiệp theo sự phân công của ban lãnh đạo VOV theo hướng “cuộc cưỡng chế là đúng pháp luật”(!).
Nhà báo Võ Văn Tạo đem con chó ra so còn sướng hơn cái nghiệp cầm bút thì nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh dùng chữ “xổng chuồng” để mỉa mai cho cánh nhà báo trong nước đồng loạt “ẳng ẳng” sau khi đồng nghiệp xa lắc xa lơ tận bên Anh Quốc (nghĩa là đài BBC) “moi móc” đầu tiên để công bố hai người trong đoạn clip bị đánh chính là một trưởng phòng của VOV và một phóng viên thuộc quyền của ông ta. Người dân thấy lại hiệu ứng “BẦY ĐÀN” của những người cầm bút trong nước và lời xỉa xói của Nguyễn Văn Thành – Bí thư Hải Phòng bỗng ong ong trong đầu với chữ “hùa vào” được xáng thẳng vào đầu những ai đã hòa điệu mắng chửi… bọn cướp ngày!
Trách chi một tay “công an” mắng thẳng vào ông Năm rằng: Đ.M, nhà báo cũng đánh cho chết mẹ mày luôn! Rõ, “bọn cướp” vô cùng căm thù người cầm bút vạch trần tội ác của chúng.
Tội cho ông Năm và ông Long, bởi hai ông đang vâng lệnh cấp trên với bằng chứng chính ông Năm cho biết đã quay phim vài mươi giây duy chỉ hình ảnh người dân Văn Giang ném đá vào lực lượng công quyền, đó như là hành vi chứng minh ông tố cáo người dân quá khích và đứng về phía lực lượng công quyền! Sao thế?! Bọn cướp nghi ngờ. Chúng không tin ai cả. Ngay cả khi Ngọc Năm và Phi Long lên tiếng là “nhà báo”! Chúng không biết, chúng không hiểu bởi chúng chỉ là những con robot không hơn không kém. Hơn thế, chúng đang say máu! Chúng hành xử cũng bởi cấp trên của chúng và cấp trên ông Năm thiếu sự… “hiệp đồng tác chiến”!!! Nếu cấp trên hai bên có sự trao đổi, chắc chắn hai ông sẽ bình an vô sự. Sao thiếu phối hợp nhịp nhàng như lời Đảng luôn dạy?! Cũng bởi chẳng bên nào tin bên nào, dù họ cùng mục đích – bảo vệ cho bọn cướp, như Trần Mai Hạnh (nguyên Tổng thư ký hội nhà báo VN), Phạm Sỹ Chiến (nguyên Viện phó VKSNDTC), Bùi Quốc Huy (nguyên Thứ trưởng Bộ CA) đã bảo vệ Năm Cam bình an trong một thời gian dài để tung hoành ngang dọc gây chết chóc khắp Saigon một dạo.
Hai ông “nhà báo” này cũng dở ẹc! Chủ quan! Giá như hai ông chú tâm hơn trước một tình hình căng thẳng đầy mùi bạo lực thì phải nhớ nghiệp vụ cải trang là điều các nhà báo luôn được trang bị trong các bài học trên lớp. Rõ, quá chủ quan! Chỉ cần một cái băng đỏ trên bắp tay, hai ông sẽ thong dong mà “tác nghiệp”! Mà mang “chiến công hiển hách” về cho “phe nhà” với cái gọi là “cưỡng chế đúng pháp luật”!
Hoặc láu lỉnh hơn một tí, khi bị chận bắt, ông Năm chỉ cần rỉ tai: “phe mình, phe mình” và chìa ngay đoạn phim quay duy chỉ người dân Văn Giang ném đá thì đã… tránh được trận đòn nhừ tử rồi! Cay đắng!
Giả sử chiến sự bùng nổ thì trông mong gì những ông này nhỉ?! Các “phóng viên chiến trường” ngày xưa tại Việt Nam chắc cũng ê chề khi nhìn thấy hậu bối lơ ngơ lóng ngóng như thế! Đã mang danh “nhà báo” thì không những giỏi nghề mà còn phải khôn ngoan, láu lỉnh, phản ứng mau lẹ trước mọi tình huống. Hai ông này mà đi chiến trường hành nghề chắc tiêu quá!
Có phải đó là sản phẩm của nền giáo dục đào tạo ra những nhà báo nếu không gian manh, giảo hoạt như: Hồ Thu Hồng, Hữu Ước, Quý Thanh, Nguyễn Văn Minh, Hồng Đại Quang, Trần Bình Minh, Trần Gia Thái, Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh v.v…thì lơ ngơ, lóng ngóng như Nguyễn Ngọc Năm, Hán Phi Long? Tự hỏi, không biết người dân thật sự trông mong gì ở các nhà báo này? Bởi những nhà báo đúng nghĩa như Đoan Trang, Hoàng Khương, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Việt Chiến v.v…có xin cũng chẳng ai dám “phân công” họ ra hiện trường?!
Xem lại đoạn clip, ông Long với tác phong khá nhàn nhã, vô can, tự dưng bị cả bầy công an lôi ra hè nhau đập, quả là chẳng ai hiểu nổi cho đến khi biết hai ông ung dung đến hiện trường theo… phân công! Trước đó, đa số mọi người đều nghĩ đó là hai người dân trong vùng bị đánh đập.
Có người đã gọi việc hai ông “nhà báo” này bị đánh là “quân mình đánh quân ta”, người khác thì nói “quả báo nhãn tiền”, nhiều người thắc mắc ông Năm cũng đã từng có những bài báo lên tiếng về những tiêu cực, khuất tất cũng như lên tiếng cho người dân thấp cổ bé họng(1) sao giờ lại như thế?! “Ngu trung” và “mù quáng tuân theo” có thể lý giải cho hành động ông Năm và ông Long không? Nếu quả vậy, ông Võ Văn Tạo viện con chó ra để so sánh thân phận là chưa đủ mà đức tính trung thành tuyệt đối của chó là yếu tố đặc trưng mà ông Tạo quên lý giải cho thêm mặn mòi bài báo!
Đáng kiếp cho cái nghiệp cầm “bút có lông” cho thằng khác… đái! Ôi! Những nhà báo “của nhân dân chúng tôi”! Những “nhà báo” Hữu Ước, Hồ Thu Hồng, Trần Bình Minh, Trần Gia Thái, Hồng Đại Quang v.v… sao chưa thấy “hùa” theo sủa khi đồng loại bị đánh đau như thế!
Vẫn biết chì chiết càng làm đau lòng thêm cho những ai cầm bàn phím như cầm chén cơm! Phải vậy thôi! Nhưng lương tri đâu? Lòng trắc ẩn trước đồng bào đau khổ đâu?
***
Trong khi ngày tự do báo chí thế giới qua chưa bao lâu, giữa các nhà báo bị cầm tù bởi các chế độ độc tài, tàn bạo: Cuba, Syria, Eritrea, Ecuador… bút danh Điếu Cày – Việt Nam hãnh diện đứng giữa những người cầm bút được trân trọng nhắc nhớ bởi Tổng thống Hoa Kỳ thì cánh cầm bút trong nước thêm muối mặt với sự bê bối nói trên.
Càng xúc động về cái tên Điếu Cày được vinh danh, càng hổ thẹn cho cánh nhà báo trong nước đang bẻ cong ngòi bút, lại càng quặn lòng hơn cho Hoàng Khương đang tiếp tục bị tạm giam vô lý, càng thương cho phận hẩm hiu của Người Buôn Gió, Mẹ Nấm, Phạm Hồng Sơn, Lê Quốc Quân, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Tường Thụy, Đặng Bích Phượng, Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Trọng Hiếu, Tạ Phong Tần, Đinh Đăng Định, Anh Ba Sài Gòn v.v… bởi họ quá trơ trọi và tự chống chọi để bảo vệ bản thân!
Càng se sắt lòng khi nghĩ về Paulus Lê Văn Sơn. Anh không bao giờ còn cơ hội nhìn mẹ mình một lần cuối bởi sự hẹp hòi đê tiện của CSVN!
***
Trong số những blogger đang chịu căng thẳng thần kinh, đang chịu tù đày chẳng ai được cấp cái thứ gọi là “thẻ nhà báo”, tuy vậy, người dân côi cút lại đang trông vào những “kẻ” chẳng phải là nhà báo này!
Họ – chính Họ xứng đáng được gọi là “Nhà Báo” vậy!
Nguyễn Ngọc Già
_____________
Trong khi Biển Đông không ngừng dậy sóng ba đào, mới đây biên tập viên đài CCTV đã “lỡ mồm” gọi Philippines là một phần lãnh thổ của Trung Quốc, khiến dân Phi càng bừng bừng phẫn nộ để sẵn sàng cho cuộc xuống đường vào thứ sáu tuần này, thì ở Việt Nam đang loay hoay đối phó chuyện “trong nhà” với ruộng vườn, cây kiểng, ao cá qua cuộc cưỡng chế tại Vụ Bản không kém phần rùng rợn so với Văn Giang vừa xảy ra chưa đầy nửa tháng trước.
Song song với cướp đất, giới cầm quyền VN tiếp tục cướp “Quyền Lên Tiếng” của người dân. Họ không chỉ cướp cái quyền ấy từ những nông dân chân đất, mà họ cướp từ cả những người của họ qua hai ông “nhà báo” Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long – thuộc biên chế VOV – đơn vị truyền thông hoành tráng nhất nhì Việt Nam.
Blogger J.B Nguyễn Hữu Vinh cay đắng và chua chát nhận định, nếu không có “rác rưởi” của giới Blogger tự do, hai ông “nhà báo” này khó có cơ hội để cất lên tiếng lòng trong một việc làm mà chính ông Năm cho biết tác nghiệp theo sự phân công của ban lãnh đạo VOV theo hướng “cuộc cưỡng chế là đúng pháp luật”(!).
Nhà báo Võ Văn Tạo đem con chó ra so còn sướng hơn cái nghiệp cầm bút thì nhà báo Huỳnh Ngọc Chênh dùng chữ “xổng chuồng” để mỉa mai cho cánh nhà báo trong nước đồng loạt “ẳng ẳng” sau khi đồng nghiệp xa lắc xa lơ tận bên Anh Quốc (nghĩa là đài BBC) “moi móc” đầu tiên để công bố hai người trong đoạn clip bị đánh chính là một trưởng phòng của VOV và một phóng viên thuộc quyền của ông ta. Người dân thấy lại hiệu ứng “BẦY ĐÀN” của những người cầm bút trong nước và lời xỉa xói của Nguyễn Văn Thành – Bí thư Hải Phòng bỗng ong ong trong đầu với chữ “hùa vào” được xáng thẳng vào đầu những ai đã hòa điệu mắng chửi… bọn cướp ngày!
Trách chi một tay “công an” mắng thẳng vào ông Năm rằng: Đ.M, nhà báo cũng đánh cho chết mẹ mày luôn! Rõ, “bọn cướp” vô cùng căm thù người cầm bút vạch trần tội ác của chúng.
Tội cho ông Năm và ông Long, bởi hai ông đang vâng lệnh cấp trên với bằng chứng chính ông Năm cho biết đã quay phim vài mươi giây duy chỉ hình ảnh người dân Văn Giang ném đá vào lực lượng công quyền, đó như là hành vi chứng minh ông tố cáo người dân quá khích và đứng về phía lực lượng công quyền! Sao thế?! Bọn cướp nghi ngờ. Chúng không tin ai cả. Ngay cả khi Ngọc Năm và Phi Long lên tiếng là “nhà báo”! Chúng không biết, chúng không hiểu bởi chúng chỉ là những con robot không hơn không kém. Hơn thế, chúng đang say máu! Chúng hành xử cũng bởi cấp trên của chúng và cấp trên ông Năm thiếu sự… “hiệp đồng tác chiến”!!! Nếu cấp trên hai bên có sự trao đổi, chắc chắn hai ông sẽ bình an vô sự. Sao thiếu phối hợp nhịp nhàng như lời Đảng luôn dạy?! Cũng bởi chẳng bên nào tin bên nào, dù họ cùng mục đích – bảo vệ cho bọn cướp, như Trần Mai Hạnh (nguyên Tổng thư ký hội nhà báo VN), Phạm Sỹ Chiến (nguyên Viện phó VKSNDTC), Bùi Quốc Huy (nguyên Thứ trưởng Bộ CA) đã bảo vệ Năm Cam bình an trong một thời gian dài để tung hoành ngang dọc gây chết chóc khắp Saigon một dạo.
Hai ông “nhà báo” này cũng dở ẹc! Chủ quan! Giá như hai ông chú tâm hơn trước một tình hình căng thẳng đầy mùi bạo lực thì phải nhớ nghiệp vụ cải trang là điều các nhà báo luôn được trang bị trong các bài học trên lớp. Rõ, quá chủ quan! Chỉ cần một cái băng đỏ trên bắp tay, hai ông sẽ thong dong mà “tác nghiệp”! Mà mang “chiến công hiển hách” về cho “phe nhà” với cái gọi là “cưỡng chế đúng pháp luật”!
Hoặc láu lỉnh hơn một tí, khi bị chận bắt, ông Năm chỉ cần rỉ tai: “phe mình, phe mình” và chìa ngay đoạn phim quay duy chỉ người dân Văn Giang ném đá thì đã… tránh được trận đòn nhừ tử rồi! Cay đắng!
Giả sử chiến sự bùng nổ thì trông mong gì những ông này nhỉ?! Các “phóng viên chiến trường” ngày xưa tại Việt Nam chắc cũng ê chề khi nhìn thấy hậu bối lơ ngơ lóng ngóng như thế! Đã mang danh “nhà báo” thì không những giỏi nghề mà còn phải khôn ngoan, láu lỉnh, phản ứng mau lẹ trước mọi tình huống. Hai ông này mà đi chiến trường hành nghề chắc tiêu quá!
Có phải đó là sản phẩm của nền giáo dục đào tạo ra những nhà báo nếu không gian manh, giảo hoạt như: Hồ Thu Hồng, Hữu Ước, Quý Thanh, Nguyễn Văn Minh, Hồng Đại Quang, Trần Bình Minh, Trần Gia Thái, Tô Huy Rứa, Đinh Thế Huynh v.v…thì lơ ngơ, lóng ngóng như Nguyễn Ngọc Năm, Hán Phi Long? Tự hỏi, không biết người dân thật sự trông mong gì ở các nhà báo này? Bởi những nhà báo đúng nghĩa như Đoan Trang, Hoàng Khương, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Việt Chiến v.v…có xin cũng chẳng ai dám “phân công” họ ra hiện trường?!
Xem lại đoạn clip, ông Long với tác phong khá nhàn nhã, vô can, tự dưng bị cả bầy công an lôi ra hè nhau đập, quả là chẳng ai hiểu nổi cho đến khi biết hai ông ung dung đến hiện trường theo… phân công! Trước đó, đa số mọi người đều nghĩ đó là hai người dân trong vùng bị đánh đập.
Có người đã gọi việc hai ông “nhà báo” này bị đánh là “quân mình đánh quân ta”, người khác thì nói “quả báo nhãn tiền”, nhiều người thắc mắc ông Năm cũng đã từng có những bài báo lên tiếng về những tiêu cực, khuất tất cũng như lên tiếng cho người dân thấp cổ bé họng(1) sao giờ lại như thế?! “Ngu trung” và “mù quáng tuân theo” có thể lý giải cho hành động ông Năm và ông Long không? Nếu quả vậy, ông Võ Văn Tạo viện con chó ra để so sánh thân phận là chưa đủ mà đức tính trung thành tuyệt đối của chó là yếu tố đặc trưng mà ông Tạo quên lý giải cho thêm mặn mòi bài báo!
Đáng kiếp cho cái nghiệp cầm “bút có lông” cho thằng khác… đái! Ôi! Những nhà báo “của nhân dân chúng tôi”! Những “nhà báo” Hữu Ước, Hồ Thu Hồng, Trần Bình Minh, Trần Gia Thái, Hồng Đại Quang v.v… sao chưa thấy “hùa” theo sủa khi đồng loại bị đánh đau như thế!
Vẫn biết chì chiết càng làm đau lòng thêm cho những ai cầm bàn phím như cầm chén cơm! Phải vậy thôi! Nhưng lương tri đâu? Lòng trắc ẩn trước đồng bào đau khổ đâu?
***
Trong khi ngày tự do báo chí thế giới qua chưa bao lâu, giữa các nhà báo bị cầm tù bởi các chế độ độc tài, tàn bạo: Cuba, Syria, Eritrea, Ecuador… bút danh Điếu Cày – Việt Nam hãnh diện đứng giữa những người cầm bút được trân trọng nhắc nhớ bởi Tổng thống Hoa Kỳ thì cánh cầm bút trong nước thêm muối mặt với sự bê bối nói trên.
Càng xúc động về cái tên Điếu Cày được vinh danh, càng hổ thẹn cho cánh nhà báo trong nước đang bẻ cong ngòi bút, lại càng quặn lòng hơn cho Hoàng Khương đang tiếp tục bị tạm giam vô lý, càng thương cho phận hẩm hiu của Người Buôn Gió, Mẹ Nấm, Phạm Hồng Sơn, Lê Quốc Quân, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Tường Thụy, Đặng Bích Phượng, Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Trọng Hiếu, Tạ Phong Tần, Đinh Đăng Định, Anh Ba Sài Gòn v.v… bởi họ quá trơ trọi và tự chống chọi để bảo vệ bản thân!
Càng se sắt lòng khi nghĩ về Paulus Lê Văn Sơn. Anh không bao giờ còn cơ hội nhìn mẹ mình một lần cuối bởi sự hẹp hòi đê tiện của CSVN!
***
Trong số những blogger đang chịu căng thẳng thần kinh, đang chịu tù đày chẳng ai được cấp cái thứ gọi là “thẻ nhà báo”, tuy vậy, người dân côi cút lại đang trông vào những “kẻ” chẳng phải là nhà báo này!
Họ – chính Họ xứng đáng được gọi là “Nhà Báo” vậy!
Nguyễn Ngọc Già
_____________
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)