Thứ Hai, 8 tháng 2, 2016

MÙA XUÂN TRÊN CAO NGUYÊN BOLOVEN

 ( kỷ niệm cuộc hành quân 1971 qua Trung Lào ) . Tùy bút
Chúng tôi dùng chân trên cao nguyên Boloven, khi mùa Xuân đến. Những người lính từ những vùng quê khác nhau của miền Bắc Việt nam , mang đến nơi này một không khí của sự khởi đầu mới,chuẩn bị cho một cuộc chém giết khác bắt đầu.. Hoa nở đỏ chót trong ngõ ngách của núi, rừng.. Tiếng chim hót líu lo bên những bụi cây, và thỉnh thoảng như sét đánh, âm thanh ghê rợn của " Thần chết " rà sát dưới thung lũng.. Cậu là ai ? . Tớ là lính pháo binh.! Còn đây nữa anh bạn này mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ..Tớ là lính Công binh, .À nhớ rồi, ! Mình đã gặp nhau cách đây vài, ba hôm, bên một chiếc cầu dựng tạm cho xe qua. Một toán những con gái , ríu rít bên lán dã chiến, lỉnh kỉnh súng đạn, balo, tui sách quân dụng, và thập thò cả cây đàn ghi ta, nắc nẻ - Quê ở đâu đấy đồng chí . - Nam Hà đây. Cẩn thận gáo đấy em ạ ! .- Đồng hương của em ơi ! . Giữa vô số âm thanh của sự hội ngộ, có một không hai trên cao nguyên nồng nặc mùi bom, đạn..ngào ngạt hương vị cỏ cây, và hoa lá của mùa Xuân đày khốc liệt. Giọng ca trong tréo của con gái bỗng vang lên " Từng đôi chim bay ay đi tiêng ca rộn ra ràng, cánh chim chấp chới giữa mùa Xuân ...." những ngón tay thoăn thoắt, lướt trên phím đàn ghi ta, bắt cùng nhịp điệu của giọng ca, khiến mọi thứ đang căng , bỗng chìm hẳn xuống.. Người lính cùng đi, nặng nề balo, súng đạn trên vai, mỉn cười bí ẩn.-
Đoàn văn công Tổng cục chính trị đấy..! Cậu ta tiếp " Tiếng hát hay không làm giặc điếc tai..". Tôi tò mò..- Ai dạy cậu vậy
- Bố tớ
- Bố cậu làm gì ?
- Giáo viên dạy Sử.. Một lần tớ ngồi hát ngêu ngao , bố tớ nói vậy .
- Cậu nhập ngũ ?
- Tớ vẫn đang học lớp 10, mẹ tớ khóc đấy !
........!
Xa xa, bên góc rừng, những vạt nắng cháy xém của mùa khô Lào cắt sắc sảo, loang loáng ánh kim loai, những bộ quân phục còn mới nguyên xuất hiện, le lói quân hiệu trên mũ..Thò ra những nòng AK, B40, B41.. Rầm rập lá nguỵ trang, trải dài xuống dốc..Có một bàn tay giơ lên vẫy vẫy.- Đi nhé, - Giữ gáo để mà mẹ còn mua mũ cho nhé !..Đâu đó xì xào.- Bọn này đang vội vã cho NAM SƠN 719
Vài chiếc trực thăng của đối phương phành phạch trên nóc rừng mải miết về phương nào..Xa lắm, ì ầm tiếng đạn pháo, tiêng gầm gừ của phản lực cơ..Bỗng nhiên ngay trên đầu sẹt một tiếng đanh gọn , khiến binh lính ngơ ngác, ..Mặt trận mà. Bên kia, sâu dưới thung lũng, trong đám lá rậm rạp, lòi ra lối mòn nhỏ thó, có đám người lôi thôi lếch thếch kéo ra, lẫn lộn trong đó, có nhũng cái võng với mỗi người mỗi đầu, đủ thứ trên lưng, tòng teng cái bọc, quần áo, mũ mão tạp nham đủ kiểu, tay chống gậy. Tất cả như vừa từ dưới hố chui lên., chậm dãi, thậm chí như thiếu đói lâu ngày ngắc ngư leo dốc. Ngó đoàn người " nửa sống, nửa chết " như sên bò, phía dưới, giọng bâng quơ từ đâu đó phát ra khàn khàn, vẻ kinh nghiệm trận mạc- Lũ này, thoát chết từ B2, về Bắc dưỡng thương ! ..Một sự im lăng, lẫn cả sợ hãi, xuất hiện lăng lẽ trên những khuôn mặt còn " bấm ra sữa " lần đầu, và cũng có thể cả lần cuối nơi " mũi tên, hòn đạn " . Mãi nghĩ ngợi, bỗng có giọng nhỏ nhẹ, cùng mùi vị của Cồn hoặc một loai dung dịch gì đó của thuốc Tây, bay theo cái gió nong nóng, khô không khốc của Lào, lọt vào Tai, và chui vào Mũi - Quê ở đâu đấy mình ?
- Em ở Hà Bắc !
_ Anh ở Hà Nội !
- Bao nhiêu tuồi ?
- 18.
- Còn anh ?
- 24
- Có thuốc không, cho anh một liều ?
Móc túi áo ngực có bao Điện Biên, vừa được cấp buổi chiều, để đón Xuân Quê hương ở nơi này.Tôi đưa cho anh- Lấy cả đi anh. Khuôn mặt xanh lét, đôi môi thâm si, cặp mắt trắng dã, nhấp nhánh một sự ươt át của nước mắt, vẫn nhỏ nhẹ - Cố giữ lấy cái đội mũ em ạ. Đồng đội anh 'đi" hết rồi !..
- Vâng !
- Anh đi nhé !
Đâu đó âm thanh của động cơ xe Tăng gầm rú, rất gần. Trận địa ở quanh đây
-


 Nhìn kìa. Theo tiếng nói, một ngón tay chỉ về góc có lùm cây loè xoè khoe khoang những cánh hoa trắng xoá, nhỏ xíu thật vui mắt, bên cạnh có cái lán dã chiến nóc căng Tăng cao su. Cao nữa , là tán cây Săng Nẻ xum xuê tràn nắng cháy mùa khô của nơi này. Có đến chục thằng lính vây quanh thứ gì đó nói, cười ầm ĩ. Vài phút sau số lính cứ tăng dần.và thi nhau móc túi, lấy ra đủ mọi thứ linh tinh, mà chỉ linh xung trận mang theo. Có gì lạ lùng đâu ! Tủm tìm cười, người lính cận kề - Mày có nước hoa không, lũ này thích lắm . Trời ạ, cả thảy có đến năm, sáu nhân vật cả nam, và nữ, thả khố, người đen như cột nhà cháy, vú vê sập sệ, có đứa trẻ đeo đằng trước như một con khỉ, cứ rúc đầu vào cái vòi đen thui mà hút. Nữ " chủ nhà" , đưa lên mồn cái ống dài ngoằng, hít một hơi , nhả khói như khói tàu khen khét của thuốc Rê Lào nói tiếng Việt ngọng ríu - Ối, ồng í . Quả bí Ngô to tướng được lôi ra từ cái sọt trên lưng người đàn ông như con Vượn bên cạnh, con gà nằm trong đó la ầm ĩ..- uần Chị ta muốn đổi quả bí lấy quần lính..Đây !.Ai đó đưa ra một cái quần cộc còn mới tinh màu cỏ úa và lại rú lên cười. Nâng cái quần lên ngắm nghía chị ta ném nó vào cái sọt, và ra hiệu bắng cách giơ bàn tay đen nhẻm lên, xuống trước mặt.Hiểu rồi, chị ta muốn có cái khăn mặt, mùi xoa có mùi thơm của lính - Đây..Một chiếc khăn mặt được mang ra , thêm bánh xà phòng nhỏ có chữ CCCP trên đó, ngón tay nhỏ thư sinh, chỉ vào con gà nhảy nhót trong cái sọt , vô số sản phẩm của núi, rừng, nương, rãy mang ra đổi chác. Có vẻ tình hữu nghị Viêt- Lào được vun đắp sơ khai, như thế này chăng .( còn)

Tìm kiếm Blog này

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Hãy nghe và nói theo cách của mình !