Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

TÔI YÊU NHỮNG NẺO ĐƯỜNG


Tôi yêu những nẻo đường,
Vắt qua đồng bát ngát,
Nằm nghe ngóng mười phương ,
Ôm lúa mùa trĩu hạt .

Tôi yêu những nẻo đường ,
Có cụ già tóc bạc
Chào tôi sau vành khăn ,
Trao tay ly nước mát .

Tôi yêu những nẻo đường ,
Qua làng hoang đổ nát,
Rừng thoáng trống,đao,gươm,
Đuổi giặc trong đói khát ,

Tôi yêu những nẻo đường ,
Có bày em reo hát,
Mắt sáng như dâng hương ,
Lời ca lên bàng bạc .

Tôi yêu những nẻo đường ,
Gày trong đời loạn lạc ,
Đã chặn gót bạo cường ,
Ngăn bàn tay xâm lược .

Tôi yêu những nẻo đường ,
Lối non rừng,bãi cát ,
Nghe mép đất rưng rưng ,
Ôm choàng lên cả nước .

Hà nội 1980
[ blogger thu 2009 ]
[ Bài thơ này kỷ niệm những ngày,thàng buồn nhất của chiến tranh .]


























Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009

Tự do là tất cả


Hà nội hôm qua còn nắng nóng.
Mồ hôi tràn trên những tấm lưng còng.
Phố phường bốc khói.
Hàng cây xanh rủ lá lặng im.
Ve rên rỉ ,vì ve khát nước.
Nắng vẫn không thôi đốt cháy khí trời.
Và những dòng người trên đường.
L à những thân người mang lửa.
Thế rồi trong đêm,
Trời chuyển,đất rung,
Tất cả lộn nhào,
Cả Hà nội trở thành viên ngọc ,
Lòa sáng trong đêm,
Hàng cây xanh tha hồ hò hét.
Sáng hôm sau Hà nội,
Dịu dàng như thiếu nữ mùa Xuân,
Và lại thấy hoa trò truyên cùng người,
Tôi chợt thấy trong tôi,
Một niềm vui củi cháy.
Hà nội 8-2009







Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009


Bài thơ này thay cho lời mở đầu: Thơ Xec- gây Ê- xê- nhin (1895- 1925)


Tôi chẳng xót, chẳng nài, chẳng khóc.

Tất cả qua đi như khói, như hương.

Hoa táo trắng đã úa vàng, tan tác.

Chẳng bao giờ tôi còn được trẻ trung.

Con tim tôi ngấm nhiều buốt giá.

Đâu còn rung nhịp những ngày qua.

Và xứ sở bạch dương gấm lụa.

Đâu còn xui tôi bước la đà.

Hồn phiêu lãng mỗi ngày mỗi hiếm.

Nỗi xốn xang với tiếng nồng nàn.

Vẻ tươi tắn trong tôi, ôi đã biến.

Đâu sóng tình, đâu ánh mắt chứa chan.

Giờ tôi so đo trong từng ước muốn.

Đời tôi hay một giấc mộng đời ơi.

Như giữa sớm đang xuân rung động.

Ngựa hồng tôi đã vội phóng đi rồi.

Lá phong trút, một sắc đồng lặng lẽ.

Chúng ta rồi thành bụi giữa trần ai.

Xin trọn kiếp mang niềm ân huệ.

Âu đến thời đời thắm, và phai.

1922( Đăng Bảy dịch).

Tìm kiếm Blog này

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Hãy nghe và nói theo cách của mình !