Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009


Bài thơ này thay cho lời mở đầu: Thơ Xec- gây Ê- xê- nhin (1895- 1925)


Tôi chẳng xót, chẳng nài, chẳng khóc.

Tất cả qua đi như khói, như hương.

Hoa táo trắng đã úa vàng, tan tác.

Chẳng bao giờ tôi còn được trẻ trung.

Con tim tôi ngấm nhiều buốt giá.

Đâu còn rung nhịp những ngày qua.

Và xứ sở bạch dương gấm lụa.

Đâu còn xui tôi bước la đà.

Hồn phiêu lãng mỗi ngày mỗi hiếm.

Nỗi xốn xang với tiếng nồng nàn.

Vẻ tươi tắn trong tôi, ôi đã biến.

Đâu sóng tình, đâu ánh mắt chứa chan.

Giờ tôi so đo trong từng ước muốn.

Đời tôi hay một giấc mộng đời ơi.

Như giữa sớm đang xuân rung động.

Ngựa hồng tôi đã vội phóng đi rồi.

Lá phong trút, một sắc đồng lặng lẽ.

Chúng ta rồi thành bụi giữa trần ai.

Xin trọn kiếp mang niềm ân huệ.

Âu đến thời đời thắm, và phai.

1922( Đăng Bảy dịch).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm Blog này

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Hãy nghe và nói theo cách của mình !