Tôi về tìm lại tuổi thơ
Thuở ngu ngơ, thưở dại khờ trước em
Cái lần em rủ đi xem
Sao tôi lại ngại,sợ chen đông người
Cái lần em liếc rồi cười
Sao tôi không biết khoảng trời mắt nai
Cái lần em sang hỏi bài
Lo về trời tối,em nài tôi đưa...
Thế rồi quân ngũ tôi đi
Khăn tay em tặng hẹn khi tôi về
Đôi lần nhận được tin quê
Mới hay em đã đi"Bê"*...cũng gần
Tím em hỏi khắp lạ quen
Mà tôi không gặp bóng hình yêu thương
Tháng Bảy về thăm quê hương
Là về tìm lại copn đường tuổi thơ
Em ngày ấy, tôi bây giờ
Xuyên thời gian vẫn chưa mờ, chưa vơi
Nghĩa trang ,nhang thắp đỏ trời
Nơi nao... em có bồi hồi như tôi.
blog.12-2009
"Bê" là tên gọi chiến trường Nam Việt nam của chính quyền Bắc Việt nam
Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009
Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009
Thăm lại chùa Dâu
Chùa Dâu một thuở trăm gian
Tháp Hòa Phong đứng hiên ngang chín tầng
Cái thời vua Lý về thăm
Dất Dâu mãi nhớ bâng khuâng chuyện tình...
Miền quê yên ả thanh bình
Rêu phong ẩn dấu bóng hình ngàn năm
Chuông chùa cổ tự còn ngân
Thăng trầm thương những phù vân cuộc đời
Sân chùa giờ hẹp hơn rồi
Cửa Bồ Đề mở rộng mời bốn phương
Chợ Dâu vẫn hẹn đúng phiên
Nhưng không còn họp trên nền đất xưa
Chiều xuân mưa bụi giăng tơ
Trong tôi bỗng nhớ bất ngờ... xuân nao
Trường Sơn môt thưở quân vào
Sư thày... ngày ấy võng chao nghiêng rừng (*).
Blog 11/2009
(*)Sư thày ngày ấy là một người lính Bắc Việt .
Tháp Hòa Phong đứng hiên ngang chín tầng
Cái thời vua Lý về thăm
Dất Dâu mãi nhớ bâng khuâng chuyện tình...
Miền quê yên ả thanh bình
Rêu phong ẩn dấu bóng hình ngàn năm
Chuông chùa cổ tự còn ngân
Thăng trầm thương những phù vân cuộc đời
Sân chùa giờ hẹp hơn rồi
Cửa Bồ Đề mở rộng mời bốn phương
Chợ Dâu vẫn hẹn đúng phiên
Nhưng không còn họp trên nền đất xưa
Chiều xuân mưa bụi giăng tơ
Trong tôi bỗng nhớ bất ngờ... xuân nao
Trường Sơn môt thưở quân vào
Sư thày... ngày ấy võng chao nghiêng rừng (*).
Blog 11/2009
(*)Sư thày ngày ấy là một người lính Bắc Việt .
Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009
TA VỀ
Ta về tìm lại hương đồng
Lời sông ,ý núi tiếng lòng cỏ cây
Ta về cõi thực đời này
Xem trong bóng chữ rủi may bóng người
Ta về đâu phải rong chơi
Ta tìm hồn đất một thời xa xưa
Ta về giữa lúc giao mùa
Con thuyền hướng đến bến bờ yêu thương .
blogger 11-2009
Lời sông ,ý núi tiếng lòng cỏ cây
Ta về cõi thực đời này
Xem trong bóng chữ rủi may bóng người
Ta về đâu phải rong chơi
Ta tìm hồn đất một thời xa xưa
Ta về giữa lúc giao mùa
Con thuyền hướng đến bến bờ yêu thương .
blogger 11-2009
Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009
NHỚ QUÊ
Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009
HOA SỮA
Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009
THÙ NHÀ NỢ NƯỚC
Trưng Nhị hỡi!Xin em tỉnh dậy
Sao đêm nay chị thấy bào gan ,
Lửa thù đốt cháy tâm can ,
Sống đày ô nhục ,há toan vui cười .
Còn nợ nước đứng ngồi chưa hả ,
Mối thù chồng chị trả bao xong ?
Giặc thù dày xéo non sông ,
Dân ta phải chịu sống vòng lầm than .
Em đã thấy những phường cọp đói ,
Uống máu người ,ăn gỏi thịt xương ,
Tiếng kêu trời ,khắp bốn phương ,
Lời than nghẹn lệ đã nhường đứt hơi .
Kiếp đàn ông suốt đời nô lệ
Thân đàn bà chiụ thú dâm bôn ,
Trẻ ,già chết chẳng người chôn ,
Xóm đồng lạnh lẽo ,làng thôn âm thầm ,
Nơi kẻ chợ như gần tan tác ,
Chốn đồng quê vắng bạt khói cơm ,
Khắp nơi chất chứa giận hờn
Căm loài giặc Bắc đã tàn sát dân .
Chị từ buổi Thi quân oan tử ,
Tô Định kia lòng thú dạ lang ,
Mối thù không thể tiêu tan ,
Yếm khăn cũng phải sẵn sàng kiếm cung .
Chị em ta vốn dòng Lạc tướng ,
Hãy phất cờ lên trướng họp quân ,
Gắng công hợp sức trăm dân ,
Quét tan sạch lũ tham tàn từ đây .
Phải dành lấy những ngày tươi sáng ,
Đem thịt xương bảo đảm quốc gia ,
Em ơi ! chinh chiến xông pha ,
Một thanh gươm bén chúng ta cứu đời.
Nếu em thấy giống nòi đau xót ,
Hãy xả thân theo sát chị đây ,
Vung gươm vạch xuống đất dày :
Thề -Đem má phấn dựng xây sơn hà !
HÀ NỘI THU 2009
Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2009
TÔI ĐI TÌM EM ...
Tôi nghe mọi người ca ngợi về em
Thế là tôi đi tìm em,
Giữa phố phường Hà nội .
Tôi chỉ thấy quanh tôi,
Những bức tường xám lạnh ,
Và những người mà tôi đã gặp
Ở đầu phố này ,phố nọ .
Hay ở ngã bốn ,ngã năm ,
Tôi chỉ thấy quanh tôi .
Những vần nghe quen thuộc,
Cả những lời tán tụng về em,
Mà tôi nghe thấy ,
Cũng rất giống nhau.
Em không có ở trên đời,
Mà chỉ có ở những lời tán tụng .
Hà nội 9/2009
Thế là tôi đi tìm em,
Giữa phố phường Hà nội .
Tôi chỉ thấy quanh tôi,
Những bức tường xám lạnh ,
Và những người mà tôi đã gặp
Ở đầu phố này ,phố nọ .
Hay ở ngã bốn ,ngã năm ,
Tôi chỉ thấy quanh tôi .
Những vần nghe quen thuộc,
Cả những lời tán tụng về em,
Mà tôi nghe thấy ,
Cũng rất giống nhau.
Em không có ở trên đời,
Mà chỉ có ở những lời tán tụng .
Hà nội 9/2009
Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009
TÔI YÊU NHỮNG NẺO ĐƯỜNG
Tôi yêu những nẻo đường,
Vắt qua đồng bát ngát,
Nằm nghe ngóng mười phương ,
Ôm lúa mùa trĩu hạt .
Tôi yêu những nẻo đường ,
Có cụ già tóc bạc
Chào tôi sau vành khăn ,
Trao tay ly nước mát .
Tôi yêu những nẻo đường ,
Qua làng hoang đổ nát,
Rừng thoáng trống,đao,gươm,
Đuổi giặc trong đói khát ,
Tôi yêu những nẻo đường ,
Có bày em reo hát,
Mắt sáng như dâng hương ,
Lời ca lên bàng bạc .
Tôi yêu những nẻo đường ,
Gày trong đời loạn lạc ,
Đã chặn gót bạo cường ,
Ngăn bàn tay xâm lược .
Tôi yêu những nẻo đường ,
Lối non rừng,bãi cát ,
Nghe mép đất rưng rưng ,
Ôm choàng lên cả nước .
Hà nội 1980
[ blogger thu 2009 ]
[ Bài thơ này kỷ niệm những ngày,thàng buồn nhất của chiến tranh .]
Thứ Tư, 5 tháng 8, 2009
Tự do là tất cả
Hà nội hôm qua còn nắng nóng.
Mồ hôi tràn trên những tấm lưng còng.
Phố phường bốc khói.
Hàng cây xanh rủ lá lặng im.
Ve rên rỉ ,vì ve khát nước.
Nắng vẫn không thôi đốt cháy khí trời.
Và những dòng người trên đường.
L à những thân người mang lửa.
Thế rồi trong đêm,
Trời chuyển,đất rung,
Tất cả lộn nhào,
Cả Hà nội trở thành viên ngọc ,
Lòa sáng trong đêm,
Hàng cây xanh tha hồ hò hét.
Sáng hôm sau Hà nội,
Dịu dàng như thiếu nữ mùa Xuân,
Và lại thấy hoa trò truyên cùng người,
Tôi chợt thấy trong tôi,
Một niềm vui củi cháy.
Hà nội 8-2009
Thứ Ba, 4 tháng 8, 2009
Bài thơ này thay cho lời mở đầu: Thơ Xec- gây Ê- xê- nhin (1895- 1925)
Tôi chẳng xót, chẳng nài, chẳng khóc.
Tất cả qua đi như khói, như hương.
Hoa táo trắng đã úa vàng, tan tác.
Chẳng bao giờ tôi còn được trẻ trung.
Con tim tôi ngấm nhiều buốt giá.
Đâu còn rung nhịp những ngày qua.
Và xứ sở bạch dương gấm lụa.
Đâu còn xui tôi bước la đà.
Hồn phiêu lãng mỗi ngày mỗi hiếm.
Nỗi xốn xang với tiếng nồng nàn.
Vẻ tươi tắn trong tôi, ôi đã biến.
Đâu sóng tình, đâu ánh mắt chứa chan.
Giờ tôi so đo trong từng ước muốn.
Đời tôi hay một giấc mộng đời ơi.
Như giữa sớm đang xuân rung động.
Ngựa hồng tôi đã vội phóng đi rồi.
Lá phong trút, một sắc đồng lặng lẽ.
Chúng ta rồi thành bụi giữa trần ai.
Xin trọn kiếp mang niềm ân huệ.
Âu đến thời đời thắm, và phai.
1922( Đăng Bảy dịch).
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)