Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Nói với con về một ngày quốc nhục! ĐÃ VANG LỜI HIỆU TRIỆU (Thân mến gởi Đồng Bào mọi

Nói với con về một ngày quốc nhục!!!
KHI TỔ QUỐC ĐÃ VANG LỜI HIỆU TRIỆU

(Thân mến gởi Đồng Bào mọi giới, mọi lứa tuổi, quốc nội và quốc ngoại)

Không thể được. Nam Quan! Không vĩnh biệt !
Aỉ thiêng kia, đất cũ phải về ta
Núi sông này là xương máu Ông Cha
Thì con cháu sao buông lời vĩnh biệt ???


Mau, xin gióng những hồi chuông khẩn thiết
Để muôn người, bao thế hệ vùng lên
Giang sơn ta, niềm kiêu hãnh Rồng Tiên
Không một kẻ có quyền chia cắt thế

Nào, ta hãy lấy khăn lau mắt lê.
Như ngày xưa Nguyễn Trãi một lần lau
Để dựng cho đời cơ nghiệp nghìn sau
Như Nguyễn Huệ, Trưng Vương, như Ngũ Lão

Chỉ sông biếc mà thề lời Hưng Đạo
Gọi trăng vàng mài kiếm báu Đặng Dung
Việt Nam ơi, đâu hiển hách anh hùng ?
Xin hãy đáp tiếng hờn sông núi gọi !

Nhục bán nước đã sóng gầm bão nổi
Trong chí hùng, máu thắm, trái tim son
Đừng ngôì yên, vuốt mặt, nuốt căm hờn
Hỡi toàn quốc, đã đến giờ hành động !!!

Dừng thụ động, đợi chờ và than khóc
Sư? Lạc Hồng cần lắm những Kinh Kha
Sát vai nhau mà giữ nước non nhà
Như một thuở những Vua Hùng dựng nước!

Ta đoàn kết là ta làm phải được
Nếu chưa xong, con cháu tiếp theo đời
Hỡi Nam Quan, máu thịt của ta ơi !
Ta không thể nhìn bạo quyền bán nước !

Đừng vì bởi an thân mà khiếp nhược
Còn bạo quyền, tổ quốc mãi còn đau
Ta phải làm gì cho những đời sau
Cho ta nữa ? để giống nòi rạng rỡ ?

Đã hiện diện trên đời là đã nợ
Nợ non sông, tổ quốc, nợ gia đình
Ta phải làm gì cho đươc chết vinh
Hơn sống nhục, sống một đời hèn yếu !

Khi tổ quốc đã vang lời hiệu triệu
Khi hồn thiêng sông núi đã cần ta
Đứng lên nào. Vì nước, hãy xông pha
Dẫu lấy máu rửa hờn cho nhục nước !

Ngô Minh Hằng


*******************


KHI NƯỚC MẮT ĐÃ KHÔNG TRÒN Ý NGHĨA

(Xin thân ái gởi đến Đồng Bào quốc nội và quốc ngoại với tất cả niềm đau và hy vọng)

Ôi, nước mắt đã không tròn ý nghĩa
Đồng bào ơi, ta nhất loạt vùng lên!
Giang sơn này do xương máu tổ tiên
Đã bồi đắp cho xanh từng tấc đất

Bởi quê hương là tình yêu lớn nhất
Là gia tài, là máu thịt, là nôi
Chốn chôn nhau, cắt rốn tự bao đời
Là chiếc tổ, tình thương, là tất cả !!!

Nhưng hôm nay, than ôi, đau đớn qúa
Aỉ Nam Quan, bạo chúa cắt dâng người !
Hỡi Nam Quan! kìa quốc sử còn tươi
Từng giọt lệ của anh hùng Nguyễn Trãi !

Máu lại chảy, Trời ơi, vùng quan ải
Núi sông ta thêm nữa, lưỡi dao hờn
Dưới bạo quyền, dân, nước cứ từng cơn
Đau như xé những cơ tim, mạch máu !

Đâu bất khuất, đâu chí hùng nung nấu ?
Đâu tự hào, danh dự ? Hỡi thanh niên !!!
Có thể nào ta cúi mặt lặng yên
Trước nỗi nhục mà lòng không phẫn uất ???

Có thể nào ta cúi đầu chấp nhận
Mà lương tâm không hổ thẹn, đau buồn ?
Có bao giờ ta thấy tội to hơn
Trước lịch sử vì thờ ơ trách nhiệm ?

Hỡi những anh hùng dưới trăng mài kiếm
Hỡi những lòng tha thiết với tình quê
Xin tuốt gươm thiêng, chung một lời thề:
Phải trị tội phường buôn dân, bán nước

Phải nối chí hào hùng muôn thuở trước
Đòi Nam Quan, ải cũ, trả về ta!
Đứng lên nào, chính nghĩa phải thăng hoa
Vì Tổ Quốc, vì tương lai nòi giống !

Không thể nữa, ngồi nhìn và than khóc
Hãy đứng lên hành động, hỡi muôn người !!!
Đến nước này ta phải thế mà thôi
Khi nước mắt đã không tròn ý nghĩa!

Hỡi Quốc Toản, hỡi Trưng Vương, Nguyễn Huệ
Hỡi toàn dân, cứu quốc, đứng lên nào !
Đất nước này phải hết bóng cờ sao
Thì đất nước mới thanh bình hạnh phúc!

Còn cờ đỏ là dân còn hoả ngục!

Ngô Minh Hằng


*******************


xin vì chính nghĩa !!

(Xin gởi đến các bạn bên kia giới tuyến trong và ngoài nước. Đặc biệt thay lời cảm ơn xin gởi đến những bạn trong tuần qua đã tặng Virus cho tôi)

Xin bình tĩnh nghe lời tôi phân giải
Gởi làm chi Virus thế, anh ơi !
Tôi muốn tin anh là những con người
Có nhân nghĩa và có tầm hiểu biết

Thì anh nhé, lắng nghe tôi tha thiết
Nói với anh bằng thiện chí, lòng tôi
Bằng trái tim, bằng ngôn ngữ loài người
Bằng cảm mến của tình chung nòi giống

Dẫu các anh gọi tôi là "phản động"
Tôi không buồn và chẳng giận anh chi
Nhưng xin anh một phút, hãy nhìn đi
Một xã hội đang vô cùng băng hoại

Kìa, phương Bắc, giang sơn mình hẹp lại
Ai, quyền chi, xén đất hiến dâng người ?
Mảnh đất Tiền Nhân khai dựng bao đời
Bằng xương máu, can trường, bằng khí phách!

Kìa dân tộc vẫn vô cùng đói rách
Trẻ lẫn già hiếm thấy một đời vui
Không chiến tranh mà khốn khổ phận người
Đói cơm áo, đói công bằng, lý tưởng !

Kìa, tệ nạn vẫn trầm kha bành trướng
Như thiêu thân, tuổi trẻ tiếc chi đời
Anh hỏi dân đi, xem được mấy người
Không sợ đảng và lòng không oán đảng

Họ sợ đảng vì đảng là tàn ác
Là ngục tù, là qủi quyệt, dã man
Là tai ương cho dân nước Việt Nam
Là máu đổ, thịt rơi, là vô đạo

Họ oán đảng vì đảng là dối láo
Là độc tài, là tham nhũng, dâm ô
Đảng đã nhẫn tâm phá nát cơ đồ
Do xương máu bốn nghìn năm gìn giữ

Đảng đã biến con người thành công cụ
Để phục tùng cho chế độ phi nhân
Đảng không lo cho đời sống người dân
(Dân đang sống trong thời đau khổ nhất!)

Anh hãy đến nhìn dân vào đôi mắt
Để thấy rằng giọt lệ chửa lần khô
Hãy xuống cùng dân chung một chuyến đò
Để nghe thấy những lời than của sóng

Để nhận biết mạch dất sầu chuyển động
Cho một cơn địa chấn lớn vô cùng
Sức nén càng nhiều, sức nổ càng tung
Hơn súng đạn, hơn vạn lần trái phá !

Hãy đứng cùng dân, với dân, anh nhá
Thì sẽ nghe và sẽ thấy, anh ơi
Tôi nói muôn trang chẳng hết được lời
(Vạn lời nói không bằng nhìn sự thật!)

Anh đứng cùng dân rồi anh thấy tất
Ai tham tàn, ai phản bội quê hương
Nhưng này anh, ta vẫn có con đường
Đường chính nghĩa: quay về cùng dân tộc!

Vẫn chưa muộn vì anh ơi, nòi giống
Và quê hương tha thiết đợi anh về
Những đồng bào tội nghiệp của ta kia
Mong mỏi lắm một ngày khô nước mắt

Thì anh nhé, xin anh đừng ngoảnh mặt
Nước dân ta đau khổ đã nhiều rồi
Oan khốc này đến lúc phải ngừng thôi
Vì dân tộc khát khao và chờ đợi

Đảng cũng biết đảng trong ngày hấp hối
Nên ra tay đàn áp tựa hung thần
Vì sống còn, dân sẽ phải dấn thân
Để đòi lại một cuộc đời đã mất

Vì lịch sử chứng minh rằng sự thật
Hễ tham tàn là bạo chúa bay ngôi
Ai sinh ra và được sống trên đời
Cũng muốn sống cuộc thanh bình, hạnh phúc

Khi bạo chúa dựng lên lò hỏa ngục
Để thiêu đời và giết vạn sinh linh
Thì chúng ta không được sống riêng mình
Phải tranh đấu cứu ta và nòi giống

Anh hẳn thấy đường mây đang mở rộng
Hỡi Trưng Vương, Nguyễn Huệ, những anh hùng !
Ghé vai thần mà chuyển núi dời sông
Các anh nhé, cùng toàn dân đứng dậy !

Anh không bước là anh lùi lại đấy
Bởi văn minh nhân loại chẳng khi ngừng
Trước công bình, lẽ phải, chớ quay lưng
Kẻo để lại muôn đời dòng uế sử

Tôi nói cạn lòng tôi, anh hiểu chứ ?
Về với dân... mau nhé, nước dân chờ....
Để cho đời xanh ngát những bài thơ
Vì chính nghĩa xin vang lời chính nghĩa !

Ngô Minh Hằng


*******************





Nói với con về một ngày quốc nhục!!!

Mai con lớn có về thăm đất Việt
Đi giùm cha ra tận ải Nam Quan
Khóc hộ cha giọt lệ hờn bi thiết
Thương quê hương ôi tủi nhục vô vàn

Vá hộ cha mảnh dư đồ rách nát
Lũ sài lang xâu xé đã bao đời
Máu tiên tổ thấm trong từng tấc đất
Bọn cường quyền đem bán tựa đồ chơi

Con hãy nhớ quê hương mình hùng vĩ
Từ Nam Quan trải rộng đến Cà Mau
Phú Quốc, Hoàng Sa, Trường Sa, Côn Đảo
Là của ta sử sách đã in sâu

Cờ ta phải bay tung trời Bản Giốc
Ải Nam Quan trở lại với sơn hà
Đất nước ta là rừng vàng biển ngọc
Phải giữ gìn cho rạng mặt ông cha

Đáng giận thay loài vong nô khiếp nhược
Đất quê hương mang cống hiến cho người
Lê Chiêu Thống còn chưa đành bán nước
Nỗi đau này đến chết vẫn chưa vơi

Xin cầu nguyện với hồn thiêng sông núi
Đưa dân ta ra khỏi ách tôi đòi
Xua tan đi những mây mù u tối
Cho quê mình sống lại những ngày vui

Rồi mai mốt con về thăm đất Việt
Xin đừng quên cái nhục của đời cha
Một cái nhục không bút nào tả xiết:
Bọn vô lương bán rẻ cả sơn hà!

Vũ Đình Trường
1/2002
Được đăng bởi 1nguoiviet
Nhãn: THƠ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Tìm kiếm Blog này

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Hãy nghe và nói theo cách của mình !

Lưu trữ Blog